Chắc hẳn trong cuộc sống vội vàng Hà Nội, trong công cuộc chạy đua vì tiền thế kỷ 21 như thế này thì đạo đức và nhân cách con người nó đang trở nên rẻ mạt quá.
Có những người sẵn sàng huỷ bỏ đi công lao, sức lực của người khác chỉ để có lợi cho mình một tí tị tì ti mà nếu so sánh với lợi ích mà họ đạt được thì chẳng đáng bao nhiêu cả.
Họ nghĩ đơn giản họ được việc tất cả là do bản thân họ hay sao? Họ nghĩ như thế nào mà phủ nhận công sức của người khác như thế?
Thực sự thì cũng chẳng có gì đáng nói nếu những người đó chỉ là những người trẻ, chưa hề suy nghĩ đến sau này sẽ như thế nào. Mà những người mà Thế Anh đang nói ở đây là các cô chú bác lớn tuổi, đã có gia đình con cái. Đã đi làm và đều hiểu kiếm được đồng tiền nó khó khăn như thế nào. Và để rồi những cố gắng, thời gian và sự đầu tư về tiền bạc, công sức đều bị hủy hoại như vậy.
Việc viết ra bài viết này Thế Anh cũng chẳng trách móc ai cả, ừ thì đối với họ như thế là tốt nhất, lợi nhất. Thế Anh chỉ đơn giản muốn ghi lại một dấu ấn. Dấu ấn để nhắc nhở mình về cách sống, nhân phẩm của mình phải sống như thế nào cho 10 – 20 thậm chí 50 năm sau không một ngày ân hận vì những gì mình đã làm.
- Sống tốt không phải chỉ ở một câu nói.
- Ý nghĩ sẽ sinh ra hành động.
- Hành động lâu dài để hình thành đạo đức, nhân phẩm.
- Đạo đức nhân phẩm sống mãi.
- Tiền có thể kiếm chứ nhân phẩm không thể mua.
Hãy để mình ngủ ngon mỗi đêm!!!